Taberd.org Help Hướng dẩn    
 
To friends
Bài viết Tháng:
12-2013
  Tổng số bài: 87
Trang: 1 / 5       Qua trang:  
# 6578
  04 tháng 12, 2013 21:35   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Tuấn sưu tập được bài viết này, xin gửi anh em.

Anh Tuấn

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ… NĂM ẤY

Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…

Thế là một năm rưỡi đã trôi qua kể từ ngày con rời xa Huế, tạm biệt thầy. Một năm rưỡi với bao nỗi niềm của một người trẻ trong những ngày đầu bước vào đời lập nghiệp. Nhưng bóng hình và lời giảng ân cần của thầy không hề phai nhòa trong tâm trí. Thầy là người con của vùng sông nước miền Tây. Dáng hình bé nhỏ bên ngoài dường như tương phản với tài năng và trí tuệ đáng ngưỡng mộ. Một ông giáo đơn sơ, khiêm nhường, thân thiện và đa tài ! “Con gái” thấy thật hạnh phúc và cảm nghiệm được cái “duyên” kì ngộ mà mình được nhận. Yêu làm sao vóc dáng ấy, tính cách ấy và cái giọng lơ lớ dễ thương đến lạ…

Xóm trọ tôi đối diện với nhà thầy. Mỗi ngày, tôi vẫn thấy người bạn thân của thầy là chiếc xe đạp cũ màu bạc cần mẫn từng nhịp rảo khắp thành phố Huế. Cái dáng thầy nhìn khắc khổ lắm nhưng sao chứa đựng một sự bình an, nhẹ nhàng tuyệt vời toát lên từ khuôn mặt mà những người khác, giữa dòng đời vội vã đã vô tình đánh mất. Hôm thì thầy đem về những tập giấy màu đủ loại, hôm thì những mảnh vải voan và kẽm nhỏ, có hôm tôi lại thấy bút giấy để viết thư pháp và mấy cây quạt…

Tất cả khiến tôi tò mò. Thầy là ai ? Thầy dạy môn học gì ? Tôi vẫn không biết. Chỉ thấy học trò của thầy không phải là một lớp học nhộn nhịp, chật chội như bao lớp học tại gia khác. Từng tốp khoảng dưới 10 người hợp thành một lớp, tốp này ra, tốp khác lại vào. Cứ thế, nhà thầy nhộn nhịp đón khách suốt ngày, từ sáng cho tới mãi 8 giờ đêm. ( Ảnh chân dung Thánh Jean de Lasalle, Thánh Tổ lập Dòng các Sư Huynh ).

 Không chờ đợi thêm nữa, tôi lén đứng ngoài cổng, thập thò ngó ngó nghiêng nghiêng vào sân nhà thầy. Nó nằm hơi sâu so với cổng nên tôi khó nhìn thấy. Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng cười đùa vui vẻ của mấy anh chị đến từ khắp vùng miền. À, đây là cái giọng Nghệ An của con bạn “nhà choa” mà ngày nào mình cũng chọc. Rồi cái giọng “mìn” chứ không phải “mình” của đứa bạn “Quảng Tờ Rị”, lại thêm cụm từ “có chi mô na” của cô nàng người Huế. Còn nữa, đặc sệt vùng “láp xe độp” Quảng Nam, lúc đầu nghe dễ thương mà quen rồi lại thấy… hơi nặng. Ấn tượng nhất với tôi là giọng nhẹ nhàng của anh chàng người Bắc, nghe mà mê. Tất nhiên, dù giọng vùng miền nào vẫn không thể lẫn lộn được với thầy. Nhỏ, nhẹ nhưng lại có sức nặng trong mỗi từ, vang xa khắp căn nhà, một chất giọng thật đặc biệt, hiếm thấy. Tôi kết thầy ở cái giọng và khuôn mặt an bình.

Đang mải nhìn vào sân thì giọng nói ấy vang lên:

- Con làm gì ở ngoài cổng vậy ? Con muốn vào học với các anh chị không ?

Tôi giật mình nhưng không run. Ánh mắt âu yếm và nụ cười hiền từ của người đối diện đã giúp tôi có được bình tĩnh.

- Dạ, em… em… con muốn ạ !

Cũng không hiểu sao lúc đó tôi lại xưng con với thầy. Mười mấy năm ngồi trên ghế nhà trường, tôi vẫn xưng “em” – “thầy” chứ không bao giờ xưng “con”. Chắc đây là lần đầu tiên tôi xưng hô như thế với một người thầy.

Cuộc sống sinh viên của tôi cũng như bao bạn trẻ khác. Ngày đi tới giảng đường, tối về học bài, thỉnh thoảng uống cà phê hay dạo chơi với bạn bè. Để thêm thú vị, tôi đi dạy gia sư cho một em lớp 7, mỗi tuần hai buổi. Nhưng kể từ ngày chính thức trở thành học trò của thầy, cuộc sống ấy bị “đảo lộn” hoàn toàn. Không còn những giây phút tôi chán ngán vì chẳng biết làm gì. Thay vào đó, tôi thấy thời gian sao mà ít ỏi và ngày nhanh tàn đến vậy. Những giờ học, những buổi sinh hoạt sinh viên, cuộc gặp gỡ nói chuyện thân tình, những giờ ngoại khóa thú vị hay những mùa hè yêu thương… Tất cả, dưới sự dẫn dắt của thầy, biến đổi tôi thành một con người mới: năng động, nhiệt tình và biết sống vị tha hơn. Tôi càng yêu thêm nghiệp giáo viên mà mình đang theo đuổi. Tôi cũng muốn được như thầy: được đứng trên bục giảng, dạy các em nhỏ những kiến thức bổ ích, đưa các em tới những chân trời mới đầy khát vọng và hoài bão.

Tôi bắt đầu làm quen với những anh chị là học sinh của thầy. Ai cũng niềm nở, vui vẻ chào đón tôi như cô “em út” trong gia đình. Cảm giác này tôi dường như đã mất trong một năm qua. Tôi được cưng hơn các anh chị khác bởi tôi bé nhất, lại ở bên nhà thầy, lợi thế này không ai có được. Mỗi lúc học về, tôi chạy qua chào thầy như cái thời thơ ấu ở nhà. Lâu lâu thành thói quen, không làm thấy thiếu thiếu. Đôi khi chỉ cần chạy qua, mỉm cười, “con chào thầy” rồi về phòng. Vậy thôi mà tôi cũng vui và hạnh phúc lắm rồi. Thật kì lạ !

Nhưng cái bỡ ngỡ tôi vẫn chưa kể. Lớp học của thầy quả thật có một không hai. Mỗi chiếc bàn lớn chính là góc học tập của mỗi tốp mà tôi vẫn thường nhìn thấy. Sân khá rộng nên sắp xếp được nhiều bàn. Bàn đựng vải voan và kẽm, sáp… giành cho lớp làm hoa và búp bê mặc váy Voan. Cái một bên chứa bút, giấy cho lớp thư pháp. Bàn trong cùng là nơi làm những chú rối nhỏ, ngộ nghĩnh. Phía góc gần phòng thầy là nơi để kết cườm. Những chú chó, chú heo, gấu trúc hay chiếc vòng đeo tay đủ màu và đủ kiểu đã thành sản phẩm dưới đôi tay khéo léo của thầy. Vẫn chưa hết, thầy còn dạy thêm tiếng Pháp, đàn ghita và kĩ năng để chúng tôi sinh hoạt trước đám đông. Thầy cũng chính là người đã hướng dẫn tận tình cho tôi biết soạn giáo án điện tử. Nơi thầy, tôi còn học được cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống và nhất là cách làm việc kĩ lưỡng, chu đáo dù là việc nhỏ nhất. Tôi ngạc nhiên đến nghi ngờ về tài năng của thầy. Cái dáng hình nhỏ bé ấy sao chứa đựng nổi kho tàng kiến thức tuyệt vời như thế ?

Điều tôi nể trọng thầy không chỉ là tài năng mà còn về phẩm chất đạo đức. Mỗi ngày tôi học thêm kiến thức cũng đồng nghĩa tôi tích lũy thêm một bài học nhân bản. Thầy nói thầy thương tôi bởi tôi có ý hướng và lí tưởng như thầy: làm giáo viên để phục vụ các em học sinh. Nhưng nếu ai không xác định đúng mục đích thì đôi lúc sẽ thấy nó bạc bẽo và nhàm chán. Nghề giáo thực sự không đơn giản như người ta nghĩ. Ông lái đò đưa bao lượt khách qua sông bình an mà không hề tính toán người ta ném trả cho mình cái nhìn như thế nào. Ông chỉ biết mỉm cười, dìu dắt thế hệ này rồi thế hệ khác.

HOA HỒNG NHỎ, www.lamhong.org

# 6579
  04 tháng 12, 2013 21:37   Văn thơ - Nguyễn Anh Tuấn viết:
Chủ đề:

Tuấn sưu tập được bài viết này, xin gửi anh em.

Anh Tuấn

NGƯỜI ĐƯA ĐÒ… NĂM ẤY (2)


Bài học có thể nói để đời cho tôi là ngày tôi học thư pháp. Các anh chị phải lên giảng đường,  một mình tôi với thầy. Hôm đó thầy dạy cho tôi viết chữ Tâm bằng kim tuyến. Thầy bảo rằng con là giáo viên tương lai nên cần đặt chữ “Tâm” lên trên hết. Một cô giáo không thể hoàn thành tốt công việc của mình nếu không có chữ ấy. Thầy bảo khi con viết chữ phải chú ý chọn màu sắc sao cho ý nghĩa. Thầy chọn cho con tờ giấy màu đen với ý nghĩa một xã hội với những cám dỗ đen tối đang bủa vây: tiền bạc, danh vọng, địa vị… Nhưng con vẫn phải sáng lấp lánh như những viên kim tuyến màu hồng trên phông nền đen tối ấy. Con gái hãy nhớ: chữ “Tâm” phải ở trên hết và tỏa sáng chứ đừng để màu đen kia vùi lấp nhé con ! Ôi ! Thầy đáng kính của con ! Từng lời, từng chữ như in, khắc, chạm sâu vào tâm trí con. Mỗi lời thầy dạy, là những giây phút con như được “đốn ngộ” thêm nhiều điều. Hành trang con bước vào đời sẽ là kiến thức con học được trên giảng đường và chữ “Tâm” kia của thầy.

Ba năm còn lại tôi sống bên thầy như người cha thứ hai của mình. Tình thương yêu, kính trọng ngày càng lớn dần. Hai thầy trò vẫn thường tâm sự về nhiều chuyện. Những lúc tôi bí chuyện nào thì thầy là người hướng dẫn. Cách giải quyết của thầy đơn giản nhưng vẹn nghĩa đôi đường. Có cái bánh mì, thầy cũng chia đôi cho tôi một nửa. Một tấm hình bé bằng hai ngón tay có câu danh ngôn cũng khiến tôi sung sướng lắm. Thỉnh thoảng buổi sáng, tôi mua cho thầy một hộp xôi chỉ mấy ngàn thôi nhưng sao chan chứa yêu thương.

“Thầy à ! Con cảm thấy mình như trẻ thơ trong sự chăm sóc của cha mẹ. Con vui khi được nhận bánh kẹo, quà sinh nhật, cũng giận dỗi thầy khi thầy có vẻ thương anh chị nào đó hơn em út. Thầy chỉ mỉm cười và đánh ghita cho con nghe”. Tôi mê nhất là cái món này dù mình chẳng biết đánh hay hiểu chút nhạc gì về nó. ( Có lần tôi kết bạn với một anh chàng trên facebook chỉ vì avatar là hình chàng ấy đang đánh đàn ghita ).

Nghe xong là “con gái” hết giận, lại làm nũng như trước. Nhưng ý nghĩa nhất với tôi là những ngày đi làm từ thiện cùng thầy. Chúng tôi qua Cồn Hến tổ chức vui Trung thu cho các em nhỏ, đi phát quà Giáng Sinh cho các em mồ côi và khuyết tật ở trung tâm Nguyệt Biều… “Hạnh phúc thật sự là khi mình biết yêu thương và chia sẻ con gái à”, lời thầy đã nhắc tôi như thế. Mấy mùa hè, tôi đi tình nguyện trong nhóm của thầy: đến Lăng Cô, ra Quảng Trị rồi vào Nha Trang. Quãng đời sinh viên của tôi thêm ý nghĩa là nhờ vậy.

Rồi cái ngày hạnh phúc nhất của đời sinh viên cũng tới. Tôi xúc động cầm trên tay tấm bằng đỏ – thành quả của bốn năm miệt mài đèn sách. Nhưng tôi bỗng nhận ra mình sắp phải rời xa thầy, rời xa người cha thương yêu đã bên cạnh tôi mấy năm qua.

Ngày rời xa Huế, tôi tặng thầy cái áo với lời cám ơn sâu sắc. Thầy nhận xong rồi nói nhẹ nhàng: “Quà của con gái thầy nhận, nhưng con đừng buồn nhé ! Thầy có đủ áo để mặc là tốt lắm rồi. Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn dùng được. Áo con tặng thầy sẽ giành làm quà cho những người nghèo con nhé !” Nghe lời thầy, tôi nghẹn ngào và khóc. Khóc không phải vì thầy không dùng món quà tôi tặng nhưng vì con người thầy chỉ biết nghĩ đến người khác. Một đời thầy hi sinh vì học trò thân yêu, thầy cho mà không nghĩ được đáp lại. Chiếc áo thầy mặc đã bạc màu, đôi dép kia đã sờn quai và mòn đế, thế mà thầy vẫn giành cái mới cho những người kém may mắn hơn mình. Cách sống giản dị, khó nghèo của thầy làm thay đổi lối sống của con rất nhiều.

Thương sao mái tóc thầy ngả màu trước tuổi vì suy nghĩ nhiều cho học trò thân yêu. Thầy vẫn hay nói đùa với chúng con “Thầy phải nhỏ lại để các con được lớn lên” ! Thầy ơi ! Con cũng muốn một ngày không xa có thể nói được câu đó với học sinh yêu dấu của mình. Thầy là “anh hùng Núp” của chúng con, giống như anh hùng Núp trong tiểu thuyết của Nguyên Ngọc. Nhưng cái quan trọng nơi từ “Núp” mà chúng con thường vẫn gọi là sự khiêm tốn. Thầy luôn ẩn mình khỏi đám đông, tránh khỏi những lời ca ngợi hay tán dương. Thầy nâng chúng con lên, còn mình thì thu nhỏ lại.

Những lời trên làm sao con nói hết về người thầy đáng kính của con – ông giáo nghèo một đời vì học trò thân yêu. Thầy à, con chỉ biết gửi tới thầy hai chữ TRI ÂN với trọn tấm lòng biết ơn và yêu mến !

Cám ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp thầy, được làm “con gái” của thầy ! Huế đẹp trong tôi bởi là nơi đã chôn dấu bao kỉ niệm, gắn bó một thời sinh viên đầy ý nghĩa; đó là chốn hẹn hò của mối tình đầu lãng mạn; là nơi lang thang, thủ thỉ dưới ánh trăng cùng bạn bè trên cầu Tràng Tiền… Nhưng Huế đẹp nhất vẫn là ông giáo nghèo kính yêu của con !

Vâng, thầy chính là một tu sĩ, một Frère của dòng Lasan mà con thật hạnh phúc vì được nhận món quà vô giá mà Chúa gửi tặng !

HOA HỒNG NHỎ, www.lamhong.org

# 6580
  06 tháng 12, 2013 12:48   Tào lao (Bàn loạn) - Lê Anh Dũng viết:
Chủ đề:

 Gửi những khách đa tình

"Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam"

Chữ nồng nàn là một chữ rất gợi cảm, đa tình.  Các bạn chắc đã hơn một lần thấy một phụ nữ nồng nàn, nồng nàn trong ánh mắt, trong cái cười, làn môi, những đường cong tròn trịa, những bờ mông xâm xấp, tràn đầy...

Nhiều lần tôi thấy sự tương thích giữa rượu đỏ (bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi), tiếng đàn piano, và sự nồng nàn của phụ nữ.

Thử đàn như thử rượu, không có tiếng đàn nào giống tiếng đàn nào, tiếng Mason Hamlin mạnh mẽ, vững chắc như whisky trong thùng gỗ sồi; Bosendorfer tinh tế như một phụ nữ quí tộc, vô cùng biểu cảm trong chăn gối, nhưng vẫn không hoàn toàn xả láng khi đạt đỉnh vu sơn; Steinway & Sons (Hambourg, not New York) như phụ nữ xuân thì, ở giữa nhiều cung bậc, có thể ngây thơ, mời mọc lả lơi e ấp dậy thì, có thể gầm gừ trong cổ họng, có thể chất ngất miên man dù trong lụa là, hay hòa nhập ái ân trên cỏ cây, cát đá, giữa biển trời, trăng sao, rồi thở ngất, tàn hơi trong mãn nguyện...

Tôi thường không thích Trần Mộng Tú lắm. Bà này thơ văn chừng mực quá, cứ như vừa làm tình chăm chỉ vừa thỉnh thoảng ngưng lại, vớ lấy cái lược chải lại tóc, trước khi tiếp tục!  Nhưng Tú viết một bài về rượu nho đọc rất được, mời các bạn đọc chơi.

http://www.voatiengviet.com/content/nuoc-mat-cua-ruou/1804487.html  

Các bạn Taberd 76 chưa yêu rượu nho nên tập hưởng mùi đời trước khi quá trễ.  Kể từ khoảng 2 tháng nay, vai phải của tôi cứ đau đau, nằm nghiêng không được, với tay ra sau tắt cái đèn trên trần xe là đau nhói, buổi sáng thức dậy cùng với cái đau nhè nhẹ, bảo hiểm chỉ covers emergency nên không thể và không có tiền đi  bác sĩ coi có chuyện gì hay không (chặc lưỡi "mai mốt gặp Sơn hỏi gỡ gạc, sau khi nức nở khen nó đẹp trai, hào hoa, phong nhĩ..."), đã thế mà Lâm Thanh và bè lũ Lý Đức Thắng ... lại chống socialism, nếu có socialism bây giờ và ở đây là Dũng đi bác sĩ khám cái rẹt.  Bèn hỏi anh bạn là vô địch bóng bàn ở VN, chơi đủ thứ thể thao, ở VN làm nghề dạy may cắt, hiện đang có 1 cái quầy nhỏ làm thập bát ban võ nghệ, giữa một chợ Việt Nam - sửa quần áo, sửa computer, gỡ rối tơ lòng, cố vấn hôn nhân sắp tan vỡ ... (anh chàng mới qua Mỹ định cư khoảng 1 năm, khôn không thể tả, cái gì cũng biết, "Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén") "ông ơi, sao vai tôi đau rỉ rỉ cả 2 tháng rồi", sau vài chẩn đoán thầy bói không đúng, anh này nói một câu có vẻ có lý (chưa check lại với Le Beau Doctor  Sơn) "chắc ông bị thống phong, mà người khác bị ở chân, còn ông bị ở vai, tuổi của ông cơ thể bắt đầu xục xịch là đúng rồi, tập sống chung với lũ đi cha". Nghe xong mà mát dạ vì có cái phao bám vô an ủi, ít nhất là không bị ung thư.  Nhưng thống phong mà uống rượu đỏ coi bộ không được.

Này mấy ông 76 chưa biết uống rượu đỏ, hay chưa thích rượu đỏ, chưa bị thống phong; còn làm tình, làm tội được, làm ơn mau mau ra Costco mua 1 chai Ménage à trois, $6.69 về tập tành trước khi quá
trễ. Chuyện gì bây giờ làm được thì làm ngay.

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.


Hãy nhấp chén bồ đào, hãy lên ngựa - hãy mã thượng thôi, trước khi đi vào miền miên viễn - cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi. Và rồi tất cả sẽ phôi pha.
   
Chú thích:

1/
"Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam"

trích từ bài Chào Nguyên Xuân (vợ của Lý Đức Thắng) của thi sĩ ngàn năm kim cổ, vũ trụ uyên nguyên Bùi Giáng tự Giàng Búi .

Chào Nguyên Xuân

Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng

Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên hồ nước có bóng ta bên người

Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày ngón con
Thưa rằng: những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau

Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng: bạc mệnh xin kham
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây

Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu
Hỏi rằng: người ở quê đâu
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà

Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào

Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: li biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân.


2/ Hành phương Nam (Nguyễn Bính, Mưa nguồn, Sơ khai xuất bản, 1962)

Đôi ta lưu lạc phương Nam này,
Trải mấy mùa qua én nhạn bay,
Xuân đến khắp trời hoa rượu nở;
Riêng ta với ngươi buồn vậy thay,

Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu,
Mà không uống cạn mà không say?
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã,
Mà áo khinh cừu không ai may,

Người giam chí lớn vòng cơm áo,
Ta trói chân vào nợ nước mây,
Ai biết thương nhau từ buổi trước,
Bây giờ gặp nhau trong phút giây,

Nợ tình chưa trả tròn một món,
Sòng đời thua đến trắng hai taỵ,
Quê nhà xa lắc xa lơ đó,
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay,

Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc,
Ly tán vì cơn gió bụi này,
Ngươi đi buồn lắm mà không khóc,
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy,

Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết,
Ngày mai ra sao rồi hãy hay,
Ngày mai sáng lạn màu non nước,
Cốt nhất làm sao tự buổi nay,

Rẫy ruồng châu ngọc thù son phấn,
Mắt đỏ lên rồi cứ chết ngay,
Hỡi ơi! Nhiếp Chính mà băm mặt,
Giữa chợ ai người khóc nhận thây,

Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén,
Ai kẻ dâng vàng kẻ biếu tay?
Mơ gì Ất Tiết thiêu văn tự,
Giầy cỏ, gươm cùn ta đi đây,

Ta đi nhưng biết về đâu chứ ?
Đã dấy phong yên lộng bốn trời,
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ,
Uống say mà gọi thế nhân ơi!

Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ,
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười,

Ngươi ơi ! Hề ngươi ơi!
Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh,
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi ...
 

                                                         
                               
# 6581
  08 tháng 12, 2013 06:54   Thông báo - Cụ M trả lời:
Chủ đề:

Các Be thân mến,
Cụ M xin thông báo là chương trình Cứu trợ Bão lụt miền Trung không thực hiện được vì có nhiều nơi kếu gọi .

Cụ M xin cảm ơn:
- Giáo Nguyên và các bạn ở Montreal có nhả ý đóng góp nhưng vì chương trình không được thực hiện nên các bạn tự do cứu giúp nơi mình muốn.
- Be Lê Anh Dũng đã khích lệ 
- Be Trần Sư Tứ và Lý Hưng Ngọc đã nhận một phần công việc kêu gọi.
Thân Chào và chúc các Be nhiều hạnh phúc trong những ngày Giáng Sinh sắp đến.
Cụ M 
# 6582
  09 tháng 12, 2013 20:36   Thông báo - Nguyenpham viết:
Chủ đề:

Các be thân,
Qua  Be Canada Trương công Hoà, các Be VN vừa có thêm bạn mới là Nguyễn bỉnh Khiêm ( không phải trạng Trình Nguyễn bỉnh Khiêm ), coi kỷ yếu thì Khiêm từng học Nhất 5, Bảy 7.
Ai chứ cụ M mà nghe thấy ai học Nhất 5 là cụ khoái rồi vì là ..." lính cũ " của cụ.
Phone của Khiêm (+ 84) 98 334 2433
Be VN gọi Khiêm thì 098 334 2433.

Nguyên

# 6583
  09 tháng 12, 2013 20:41   Thông báo - Nguyenpham viết:
Chủ đề:

Nguyên vừa nhận được 1.000.000 VNĐ của Be Dalat Ngô kỳ Vinh đóng góp ủng hộ QTTT76.
Be này rất hiếu khách, be nào muốn đi Dalat thì báo Vinh, Vinh cho đi Hồ than thở, ra đó mà than oán... hahaha.
Báo cho cụ M vui .

Thân

Nguyên
# 6584
  10 tháng 12, 2013 00:55   Tào lao (Bàn loạn) - Chú Cao viết:
Chủ đề:

Tuần rồi bạn hiền " Định Văng" gọi qua , lang mang câu chuyện Tui có nói lóng rầy Sân  trường hỏi
vắng , hỏi hẻo ,vắng ngắt và lạnh tanh như bánh canh thiu vậy đó . Tuy nhiên cũng có vài bài thiệt hay 
đọc thiệt là đã .Tới đây thì chú Vinh xú ngắt lời , và nói vậy còn không mau có vài lời cãm ơn tác giả đi
Chú Định không phải một mình tao mà nhiều thằng Be nữa rất thíchđọc những bài viết của mày , nó gợi 
cho mấy thằng Be biết bao nhiêu kỹ niệm . Tới đây tao nhớ lại những ngày đầu của Promo76 thằng trưỡng lớp Tín "sai"tao và thằng Lý đứt chến lên radio cùng với cô Tư đễ kêu gọi những con nhạn lạc về họp đàn
cùng gia đình 76  .Biết nói gì đây , bí quá tao bèn "thuổng" luôn cái bài viết của thằng Long hải mà đọc.Đại khái nó cám ơn mấy Be đã mỡ cửa sân trường , để nó gặp lại bạn bè xưa , thầy cô cũ ,để nó có 
dịp ngụp lặn lại trong giòng sông tuổi nhỏ ,để nó mấy ngày nay cứ lăng xăng như con nít , mừng vì gặp lại bạn củ. Đúng không "Hai lõng" ?
Còn một thằng nữa , Lương sơn bạc Lì hú là ,đọc nhiều , hiểu rộng , nhớ dai và viết cũng thật là "ác"liệt
(nhớ ....có là không  , không cũng là có ) .Đọc bài 50 năm cuộc đời, rồi hôm nay đọc thêm bài TM Tú
thiệt đã .....tao còn mấy giọt Legend được lắm .
Sân trường vắng quá ,ra chơi đi mấy chú .

Thân mến , Chú Cao
# 6585
  10 tháng 12, 2013 04:17   Âm nhạc - Huy viết:
Chủ đề:

Mời các Be thưởng thức lại những ca khúc bất hủ của ban nhạc THE SHADOWS ... gợi nhớ lại thời chúng ta còn mài đũng dưới mái trường Taberd 

http://safeshare.tv/w/TJjXAngNEm

http://safeshare.tv/w/TMmyDxXjje
# 6586
  10 tháng 12, 2013 07:31   Tào lao (Bàn loạn) - Dớ trả lời:
Chủ đề:

Tao đang buồn và chán đời vô sân trường không phải để tìm về "dòng sông tuổi thơ " mà để tình đời đen bạc. Ngày nào tụi mày bu lên sân trường giỡn chơi  khoái trá bây giờ tụi mày chỉ đáo qua coicó cái trò gì vui không. May mắn cho tao làm sao mà gặp ngay cái bài của thằng Lý hù Là Dũng caca. Nó viết cái gì đó về rượu chè tao hổng biết nhưng mà nó thẩy ra cái bài thơ của Nguyễn Bính , tao đọc xong là muốn đi "tự dận" :
.......
Nợ tình chưa trả tròn một món,
Sòng đời thua đến trắng hai taỵ,
Quê nhà xa lắc xa lơ đó,
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay,

.....
Tao vô sân trường lần nữa dọc lại bài thơ để có thêm ý chí trước khi vung đao "tự thẻo" để giả từ cuộc đời phong lưu củ, biết co mình mà tu, phải tu một keo cho cuộc đời mình yên ổn.
Xui xẻo cho tao mày ở đâu lại ló cái mặt ra hô hào kêu la chuyện sân trường vắng lặng, lại còn nhắc chuyện củ, réo tên tao là nghĩa làm sao hả cái thằng cụ Cao lưỡi dài hơn tay kia ?
Chán mày thiệt ! Bắt tao phải trả lời mày, phải gõ chữ trên sân trường.
Thời khắc cương quyết đã trôi qua, bây giờ tao lại thấy tiếc...đành phải giữ lại cái cục nợ đời, lại sống tiếp cái cảnh đời đau khổ.
Than ôi ! Tại sao Cụ Cao nó phá không cho mình cụ cao ?
He he he

Dớ
# 6587
  10 tháng 12, 2013 16:34   Âm nhạc - Vinh trả lời:
Chủ đề:

mesNhạc hay lời rất trong sáng không như today music. Các be chỉ nghe thôi, nhớ đừng click on to download anything from this website.  It's full of trojan virus.  Anyway, cảm ơn Wii đã đem lại nhiều kỷ niệm đẹp ngày xưa.
# 6588
  10 tháng 12, 2013 17:48   Tào lao (Bàn loạn) - Dũng trả lời:
Chủ đề:

Long Hải chân nhân,

Project "tự thẻo" của mày rất chí lý, nhưng tao nghĩ khó có ai, kể cả anh hùng cái thế, có can đảm làm chuyện này, nên nếu mày đã có lòng thành, tâm nguyện thì mình phải lên phương án nghiêm túc A, B, C.

- cắt chim rồng không phải chuyện đùa => phải nhờ specialist.
- Kiếm ra bác sĩ chuyên khoa cắt chim thì cực khó, cả thế giới chắc chỉ có vài ông, mà kinh nghiệm thì đếm trên đầu ngón tay, vì ngay cả sư, cha cũng không ai đi cắt chim cả.
- Hình như Lý Văn Qưới là bác sĩ thú y (cần double-check), nên chắc chàng cắt cả ngàn lần rồi.  Chàng còn là bạn nên chắc chắn sẽ tận tâm. Mày nên liên lạc với nó.
- Tao mới mua cái chai Decanter bằng crystal để cho rượu thở, tao sẽ gửi cho Qưới, xong chuyện mày nhớ ngâm "nó" vào chai, khi nào về lại Mỹ, mình chưng ở Kim.
- Dân Taberd từ xa tới Cali, phải tới Kim hành hương chiêm bái tâm nguyện thoát trần của mày, để ý thức về dòng sinh diệt, lẽ vô thường (nhớ ....có là không, không cũng là có ),

Hải có chim cũng là Hải, Hải không chim cũng là Hải, và chúng ta sẽ cùng nhau hát bài Bay đi loài chim biển của Đức Huy.

Nam mô Võ Long Hải giữa hai bờ sinh diệt đang đi tới Không tánh
(tướng Không của mọi pháp không sinh không diệt, không nhơ không sạch, không tăng không giảm.  
http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1t-nh%C3%A3-ba-la-m%E1%BA%ADt-%C4%91a_t%C3%A2m_kinh )
# 6589
  10 tháng 12, 2013 17:54   Tào lao (Bàn loạn) - Cu Hát trả lời:
Chủ đề:

Chời ơi, dzễ quá mà!
Muốn THIẾN thì ...qua THÁI
Tao lo cho.
# 6590
  10 tháng 12, 2013 18:55   Tào lao (Bàn loạn) - Chúcao trả lời:
Chủ đề:

Tao lạy hai thằng bay , thằng Lì hú là và thằng Cu Hát. Vì mày mà nó đòi cắt , bây giờ còn chỉ cho nó cắt
làm sao , cắt ở chổ nào ,cắt xong rồi thì chưng ở đâu , thiệt tình chán tụi mày quá .Sáng giờ tao nhận được
mấy chục cái i meo cám ơn , vì nhờ tao mà bi giờ họ còn thấy cái " phong lưu " cũa thằng Dớ ,nhưng cái
ngạc nhiên cũa tao là hơn phân nứa số i meo gỡi cho tao là cũa mấy thằng đực rựa . Thiệt không hiểu nổi .
he.  he he
Chú CaoChus
# 6591
  11 tháng 12, 2013 09:04   Tào lao (Bàn loạn) - Dớ trả lời:
Chủ đề:

Nếu đực rựa thì chỉ có thể là Đinh Chuẩn, Việt Nghiêm và Sơn mập mà thôi, vì mấy đứa đó đã dâng hiến cái hamburger cho tao rồi...he he he .
Mày đào đâu ra cả chục cái i meo ? Đúng là cái thằng láo, lưỡi dài hơn tay !
Còn chuyện cắt thẻo thì thôi tao không bàn nữa.
Một là thằng Lý hù Là Dũng caca đã làm tao ngộ ra rồi : nó nói có cũng là không mà không cũng là có (quá hay), nên tao để cho.....có luôn khỏi nghĩ ngợi.
Hai là thằng Cu Hát nó nhảy vô rồi, nó mời tao qua Thái. Mày phải biết thằng Cu Hát nó có tật nói được là nó làm được, mà làm được là nó đòi làm liền mới chết.
Mày đã làm tao mất hết mẹ nó cái quyết tâm rồi nên tao phải trốn nó, tao không muốn làm "Đông phương bất bại " đâu...tao sợ cu tao phải hát đồng ca với thằng "Dương liên Đình" Wấc Wi lắm...ha ha ha.
Dớ
# 6592
  11 tháng 12, 2013 13:16   Tào lao (Bàn loạn) - Dũng viết:
Chủ đề:

Thỉnh thoảng xuống thăm bà già, vì thời gian gấp rút và bận nên khi lái xe ngang quán Kim, tôi chỉ liếc, dù không thấy, nhưng đoán là Hải, và có lẽ là Sơn đang ở trong đó. Thế mà chàng đã về xứ mẹ (đây là tạm thôi, chuyến về xứ mẹ thật sự sẽ ở trước mặt chúng ta, hên là 20, 30 năm tới, còn hên nữa thì có lẽ là chút nữa; ông Đạt Lai Lạt Ma có nói đại khái là mình không bao giờ biết chắc là cuộc đời mình sẽ chấm dứt khi nào, đôi khi mình sẽ không còn thấy sáng mai).

Trò đời vẫn thế, ở ngay bên cạnh thì bơ bơ, hay là "đâu còn đó", mà xa xôi thì tiếc nhớ là  hồi xưa sao mà mình không khôn hơn 1 chút, không kiên nhẫn hơn 1 chút xíu nữa, không "take it for granted" .... and now it's too late, always too late. Tối hôm qua tôi nằm mơ thấy nắm tay người cũ, chỉ là cái nắm tay trong mơ, mà cảm nhận lại hết bàn tay nhỏ, ngón hơi dài, hơi xương nhưng vẫn cởi mở, nồng hầụ, ấm áp, chân tình! Mơ và biết là mình đang mơ, biết là mình đang ân hận, tiếc nuối.

Hải phong lưu có cầu chứng, có patent.  Tôi cũng hơi hơi phong lưu, nên "đồng thanh tương khí, đồng chí tương lân" (đây là 1 variation của tui), tui thông cảm ít nhiều với Hải. Không sướng đâu các bạn ạ.  

Có thân phải luỵ vì thân.
Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa!

Hải ơi, project tự thẻo của mày dù là chuyện tào lao nhưng vẫn có phần sự thật, mày dù không uống được rượu nhưng tâm thức

"Khi tỉnh rượu lúc tàn canh
Giật mình mình lại thương mình xót xa"

có lẽ đôi khi đến với mày, với tao, với những khách phong lưu - dù dỏm hay thật.

Noel 2013 năm nay, dù thiên lý xa xôi cách trở, tao vẫn nhớ tới mày, đồng chí "khách bên trời lận đận". Take care nghe mày.



PS: Những khách phong lưu khác, không tiện nêu tên nơi đây, coi chừng nghe bạn, there is no free lunch, no free overnight parking, we all pay it, sooner or later.
# 6593
  11 tháng 12, 2013 15:01   Âm nhạc - Manh trả lời:
Chủ đề:

Gởi đến các bạn những kỷ niệm của thời áo trắng ...

Nhạc Mỹ

http://taberd75.com/NhacMy1/nm1.htm
http://taberd75.com/NhacMy2/nm2.htm

Nhạc Pháp

http://taberd75.com/NhacPhap1/np1.htm
http://taberd75.com/NhacPhap2/np2.htm
http://taberd75.com/NhacPhap3/np3.htm

Nhạc 

http://taberd75.com/music/am_nhac.html
# 6594
  11 tháng 12, 2013 19:19   Tào lao (Bàn loạn) - Dũng trả lời:
Chủ đề:

Webmaster ơi,

Tui gửi cho Hải cái hình, copy and paste mà bị ai chôm mất rồi.  Help, please.
# 6595
  11 tháng 12, 2013 19:25   Tào lao (Bàn loạn) - Dũng Angry Bird trả lời:
Chủ đề:



Hình ở trên này mà chôm nữa là quyết phen này sống chết mà thôi (trừ khi anh Webmaster ra oai thì cho em thụt lưỡi lại)
# 6596
  11 tháng 12, 2013 21:46   Tào lao (Bàn loạn) - Chú Cao trả lời:
Chủ đề:

Dớ !!!!!!!
He he he ,như dzậy là anh Sáu nói đúng  " thằng Dớ coi dzậy mà khônh phải dzậy ,Tui nói nó qoài ,
mà nó đâu chịu nghetui đâu ,đồ  quĩ sứ , mắc dịch .
he he he .........
Chú Cao
# 6597
  12 tháng 12, 2013 00:05   Tào lao (Bàn loạn) - Dớ trả lời:
Chủ đề:

Trước đây tao nói tao là loài "thảo nhu " hy vọng tụi mày không ganh ghét phận nhu cỏ như tao, vậy mà tụi mày vẫn chửi vẫn réo tao.
Giờ tao chịu co mình tu rồi .
Tụi mày cũng không để tao yên là sao ? Ganh tị hả ?
Trời cho ai nấy hưởng, có sao chịu vậy mày ơi .
Ganh ghét ghen ăn tức ở với tao làm gì...khổ thân tao quá.
He he he

Dớ
# 6598
  12 tháng 12, 2013 00:36   Tào lao (Bàn loạn) - Tư Mỏ Lết trả lời:
Chủ đề:

Dũng ơi Dũng à tớ nói cậu hoài mà cậu không chịu nghe , anh 6 ăn bánh gỉa tiền chứ có free parking đâu ! Hehe . Chỉ có Hải Dớ mới có free parking thôi .
Trang: 1 / 5       Qua trang: