Taberd.org
 Mục lục
Xã Trưởng Nguyễn Văn Em và cái QTT
Vũ Văn Chính

Ngày xưa đi học ông đã luôn được giao cái chức vụ Xã Trưởng trong lớp rồi, nên nói chung ông đã có rất nhiều kinh nghiệm bầy đàn. Hồi xa xưa khi làm bài luận văn tốt nghiệp tôi còn dám so sánh với ông chứ bây giờ làm sao đo với ông được, nghe nói hiện giờ bên cái xứ CÀ-NA-DA, ông cũng làm cái chức gì bự lắm trong cái Sở Giao Thông Công Chánh, không biết bên ấy ra sao chứ bên xứ Việt này, cái sở GTCC là cái sở chuyên đi phá đường, đào cống rồi sửa chữa liên tục, bởi vậy lúc nào cũng tất bật công việc, không lo bị ế.

Cứ lâu lâu thấy hết chuyện làm lại tìm cách phá tung lên rồi lại sửa, cứ thế cho hết năm luôn, chứ không như xứ Cà của ông, một năm chỉ làm tất bật có mùa hè, mùa thu thôi, còn mấy mùa khác thì chỉ lo lên chương trình và thiết kế công trình. Không biết có chương trình nào phá cho hư rồi co giò lên chạy để sữa như mấy ông nội ở Việt Nam không?

Số ông có số bọc điều nên ông có bà vợ biết nấu đủ thứ các món ăn Việt, từ Bún bò Huế, Bún Thang, Bún riêu, Bún chả giò, Hủ tíu Mì, Hủ tíu Nam Vang ... làm như cái gì bà cũng biết nấu, rồi chè cháo là cái chuyện nhỏ, làm cho cái thằng Tây Ngô Hùng thèm nhỏ rãi, vì nó lỡ lấy vợ tây nên ăn đồ Tây chứ vợ nó có biết nấu đồ ăn Ta đâu, có lần nó còn tâm sự với tôi, cụ M phước 78 đời mới gặp bà Dung, sướng nha.

Vì ngày xưa ông có kinh nghiệm trong cái chức Xã Trưởng, nên bây giờ tinh thần đồng đội trong ông nó vụt lên cao lắm, ông cũng luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu anh em đồng đội, mà anh em cũng luôn nhớ đến ông, và nhắc đến ông trên cái sân trường ồn ào kia, nhắc ông mọi lúc mọi nơi chỉ trừ khi đi ngủ vì sợ vợ hiểu lầm thì khổ.

Nhiều khi ông cũng phải lên tiếng ranh đe cái đám quậy xám hồn cô Lựu kia, cũng có lúc vì quá hăng say nên ông cũng bị nhiễm thói xấu, và thỉnh thoảng ông cũng quậy nhè nhẹ trong sân, và quậy tưng lên ở ngoài sân, có lúc ông lại chọt cho chúng chửi rồi ông chạy mất tiêu, như cái thằng Hải Dớ nó từng khùng lên vì bị cầm chân ở Mẽo, đã vậy còn bị ông chọt cho một cái, làm nó chửi um lên.

Nhưng khi nghe ông Chủ Xị Quang gợi lên cái ý tưởng lập cái Quỹ Tương Trợ, (mà vì viết tắt nên Sơn Mập nó đánh vần ra là cái Cu Tê Tê mới chết cha chứ) là ông hăng hái góp ý và hưởng ứng liền, dĩ nhiên ông là Tư Lệnh vùng Cà rồi còn ai vào đây nữa, kể ra thì ông cũng có lòng nhớ đến anh em cơ nhỡ. Ông cũng có góp ý rủ tôi tham gia ở vùng Sài Gòn, với cái chức Thư Ký Chân Dài rất hợp với tôi, nhưng khi tôi đi thăm ông Bửu về rồi viết một bài phóng sinh sự, ông đọc rồi ông lắc đầu và phán:

- Ông viết kiểu này, anh em tưởng là đọc tiểu thuyết rồi lại ngồi chờ đọc cuốn tiểu thuyết khác.

Tôi thì nghĩ đi thăm người bệnh thì phải vui lên, chứ mặt mày ủ rũ buồn bã rồi về viết bài đọc nghe thảm sầu, lỡ thằng Bửu nó đọc được nó lại hoang mang thì có phải tội cho nó không? không chừng nó lại lên máu thì nguy. Nên tôi tình nguyện xin rút lui khỏi cái chức Thư Kí Chân Dài mới có viết một lần.

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 9 năm 2010)