Taberd.org
 Mục lục
Riêng một góc trường
Vũ Văn Chính

(Các bạn năm xưa, xin các bạn đừng giận tôi, tôi vẫn yêu các bạn lắm)

Nếu ngồi tính đến những năm tôi ngồi học chung với các bạn, quãng thời gian 7, 8 năm, mà mỗi năm các lớp có khoảng 7, 8 lớp, thì số bạn học chung cũng có thể lên đến con số trăm, thậm chí cả con số ngàn người.

Có những thằng kể từ lúc còn là học sinh Tiểu Học, từ lớp 8, 9, 10eme chương trình Pháp, hay lớp Ba, Nhì, Nhất chương trình Việt. Đến lớp 9, 10 sau này hoặc hơn nữa, có đứa tôi cũng chỉ học với nó duy nhất có một năm, cũng có đứa đến 3 năm, thậm chí cũng có đứa không học với nó một ngày nào, nhưng không hiểu sao tôi lại quen nó, và thậm chí còn biết một ít chi tiết về nó, và cái tên của nó cũng cho tôi cái cảm giác quen quen, như thằng Nguyễn Thái Phương học bên khối Anh Văn chẳng hạn, không học chung với nó, nhưng tôi biết ngày xưa gia đình nó có người làm ở hãng RMK, có trụ sở nằm trên đường Thống Nhất sau lưng Nhà Thờ Đức Bà. Hay như thằng phì Lũ Nguyễn Thái Sơn, người ngợm to nhất khối lớp, nhưng cái hình ảnh của nó mỗi khi ra chơi sân trường, thì thằng nào cũng biết và không có thằng phì lũ thứ hai nào giống như nó. Làm như nó là hàng độc quyền vậy, khỏi sợ bị nhái.

Rồi Nguyễn Đình Biên, Võ Thanh Hoài, Vũ Anh Quân chung lớp Nhất, sau đó chuyển sang bên lớp Anh Văn. Đình Chuẩn, Trần Ngọc Linh, Bùi Mạnh Tuấn, Đoàn Quang Huy, Lý Văn Quới, La Thu Chinh, Dương Thi Tuấn, ... ngần ấy năm cũng chỉ học chung duy nhất một lần, cũng có thằng như Jean Ta Dzi, Lê Lạc Long, Huỳnh Kim Thiện, Võ Thanh Long ngồi chung đúng có một năm lớp nhất, sang năm tụi nó ra khỏi trường tôi đi tìm kiếm hoài mà không thấy đâu.

Còn số học chung với nhau 2, 3 năm liền thì nhiều lắm, như thằng Phạm Nguyễn Văn Anh Tuấn, Hoàng Hùng Nguyên, Phạm Hoàng Vũ, Nguyễn Xuân Hiền, Lê Khắc Chi, Lê Hữu Mạnh, Nguyễn Khoa Quỳnh, Tôn Tiến Hỷ, Trần Thanh Tùng, Nguyễn Mạnh Sa, ...

Có một điều lạ là sau từng ấy năm, tôi có thể còn nhớ rất rõ tính tình đa số những người bạn học chung ấy, tuy hình dáng tính tình các bạn có thay đổi theo thời gian, nhưng bản tính trong con người các bạn vẫn không thay đổi. Ngày xưa các ông nhỏ xíu như Phạm Hoàng Vũ, Nguyễn Xuân Hiền, Lê Phi Hùng, ... hay bị tụi tôi ăn hiếp, như đi ngang huých cho một cái, hoặc thỉnh thoảng gõ đầu, hay xoa xoa cái đầu húi cua tròn vo của tụi nó, thường thì tụi nó cũng chỉ cười cười là cùng, nhưng có một ông nhỏ mà có võ, thì tụi tôi thấy ngán là ông Lê Như Quốc Khánh, với cái kiếng cận to che gần nửa khuôn mặt, ông này phải gọi là dế ốc tiêu mới đúng, tính tình thì luôn luôn tếu táo, giọng nói sang sảng tuy người ông nhỏ con, nhưng ai mà nói trật bản lề là ông sửa lưng liền, nên tụi tôi cũng hơi ngán ông là vậy.

Lại có cả tứ quái Dalton: Nguyễn Duy Hải, Nguyễn Kiến Hoàng Hùng, Phạm Hoàng PhátNguyễn Đình Đạt, mà một thời là nỗi ám ảnh của Lucky Luke, Frère Agilbert Cách dạy Pháp Văn lớp 8-3 ngày ấy.

Cũng có những thằng bình dân như Tôn Tiến Hỷ, mà tôi hay gọi nó là Trư Bát Giới, nó hiền nhưng hay giỡn, nó hay nói chuyện huyên thiên trong lớp, một ông Dương Quang Khải tính tình lém lỉnh hay nghịch ngầm, ông Nguyễn Ngô Hùng thì trầm lặng ít nói, Lê Như Trầm đúng như cái tên, nó đen như cục than hầm, Trần Minh Xuân, rồi thằng Nguyễn Công Thăng và ông Củ Sâm Nghiêm Quốc Việt mà năm lớp 9, ba thằng ngồi chung một bàn, tối ngày ngồi vẽ và bàn chuyện máy bay tàu chiến thời Đệ Nhị Thế Chiến.

Lại có anh có cái tướng lấc cấc quen thuộc như hai ông nội Nguyễn Hồng Phước, Ngô Quang Đức. Thằng Phước thì xém nữa bị thằng Duy Hải đục vì cái tội lanh chanh láu cá, còn ông Quang Đức thì có cái đầu chuyên chải lệch qua một bên, cái quần thì mặc xệ xuống, đi đứng hai tay lúc nào cũng thọc vào túi quần, đi cái tướng khuỳnh khuỳnh ra, mặt thì ngước lên trời nghênh ngang vô cùng.

Cuối cùng, dễ nhận ra nhất mà nếu có học chung với nó, thì không thể nào quên nó được mỗi khi nhắc về nó, mà nếu có nói về nó thì cũng nhiều chuyện để nói. Đó là thằng Nguyễn Mạnh Sa hay còn gọi là Sa Sứt, cái thằng nói ngọng mà lại hay nói nhiều, chửi thề một cây xanh dờn, nhưng cũng may là nó không biết hát, nếu không thì không biết thế giới sẽ thay đổi ra sao, và cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng dù sao nó cũng là thằng bạn thân, mà tôi không thể nào quên cho đến tận bây giờ.

Tất cả các bạn ấy bây giờ ra sao rồi?

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 6 năm 2010)