Taberd.org
 Mục lục
Những Ngày Xưa Thân Ái (1)
Vũ Văn Chính

Ở bậc tiểu học chúng tôi học hai buổi và vì nhà tôi Ở xa trường nên tôi được gởi vào bán trú, sáng đi học trưa ở lại và chiều về. Tôi còn nhớ những bửa cơm trưa bán trú, dĩa cơm bao giờ cũng có hai màu, trắng một bên vàng một bên, có khi được thêm trứng chiên hay vài lát lạo xưởng cắt nhỏ, vào những dịp lễ thì phần ăn có phần tươm tất hơn mọi ngày và mỗi đứa có thêm một chai xá xị Con Cọp, cuối bửa ăn thường tráng miệng thêm một khúc bánh mì nhỏ và một trái chuối.

Cơm nước xong, nghỉ một chút rồi chúng tôi xếp hàng đi theo, một Sư huynh già mà tụi tôi hay gọi là Grand Papa (ông Ngoại), đi lên ngủ trưa. Chỗ ngủ là hành lang của dãy lầu nằm trước khuôn viên trường, bên phía đường Hai Bà Trưng. Một dãy ghế bố được kê dọc hành lang, bọn nhóc tụi tôi sau khi nằm được phép nằm đọc sách một lát rồi đến giờ thì tất cả phải ngủ, có Su Huynh ngồi đầu hanh lang đi kiểm soát, đến giờ chuông reo là dậy rủa mặt cho tỉnh táo rồi chờ giờ lên lớp tiếp tục học.

Và cũng vì nhà xa trường, anh em tôi được đi xe trường, xe có hai hiệu Peugeot và Renault cà rịch cà tang, được bít lưới hai bên thành xe để ngăn bọn nhóc tụi tôi thò đầu ra ngoài, và sợ bị tụi con nít ở hai bên đường chọi đá. Trên xe có mấy dãy ghế gổ chạy dọc theo thân xe để ngồi, ngày ấy bọn nhóc tụi tôi hay gọi là xe bắt chó. Đi xe trường thật là vui đối với bọn nhóc tụi tôi vì được gặp bạn học cùng lớp để tán dóc đủ mọi chuyện trên đời, được ngắm nhìn những con đường xa lạ xe chạy qua nhưng sau khi đi lại hàng ngày những con đường này không còn thu hút nữa. Bọn nhóc tôi lại chuyển sang trò đoán, tụm lại ba bốn nhóc rồi thò tay vào túi quần chọn mấy đồng tiền cắc, úp tay lại rồi đố nhau có mấy đồng trong tay, nếu đoán sai thì thôi, còn đoán đúng thì có quyền hốt hết, có đôi khi lại đánh nhau cả trên xe ... Ồn ào nhất, náo nhiệt nhất cũng toàn la bọn nhóc chúng tôi.

Cũng có đôi khi vì sáng sớm dậy trễ, mà xe thi phải đón học sinh tại nhiều điểm, nên đến chổ đậu xe thì xe đã đi rồi, hoặc thấy xe chạy mà đuổi theo la lên không kịp, hai anh em đành phải đi xe lam đến trường. Nhà tôi hồi đó ở đường Lê Văn Duyệt, đi xe lam thẳng một đường đến ngã ba Lê văn Duyệt và Nguyễn Du thì xuống xe và bắt đầu đi bộ theo đường Nguyễn Du đến trường.

Con đường này đối với tôi cũng quen thuộc và vui, đoạn đường dai hơn một cây số, mỗi buổi sáng học sinh Taberd đi bộ đến trường cũng đông, đi tới một chút bên kia đường là vườn Tao Đàn, phía bên đây, gần câu lạc bộ Nguyễn Du là nhà của Lê Hồng Vĩnh, là bạn cùng lớp, nên mỗi sáng đi ngang đây là tôi gọi nhóc Vĩnh để rủ đi chung cho vui. Tới một chút nữa là Tòa Đại Sứ Đại Hàn, phía trước bao giờ cũng có hai ông củ sâm quần áo lính lúc nào cũng ủi thẳng bóng đứng nghiêm nghị gác trước cổng. Đi ngang dây, nhóc tôi hay đứng lại nhìn và nháy nhó chọc mấy ổng rồi đứng nghiêm chào theo kiểu nhà binh. Có bửa ham hố đứng chọc bị mấy ổng dắt con berger đã bịt mõm rượt chạy có cờ

Rồi chúng tôi vừa đi vừa ngắm Dinh Độc Lập, Tòa Án Pháp Đình nơi có cây cổ thụ to đùng mọc trong sân. Đến góc ngã tư Nguyễn Du - Pasteur là một building của quân đội Mỹ ở, nới mà mỗi lần đi ngang qua nhóc tôi luông ngửi một mùi thơm lừng từ căn bếp có ô cửa sổ nhìn ra bên đường, bèn dừng lại kiểng chân nhìn vào và hít hà. Đi tới một chút nữa là dãy cà phê vỉa hè Nguyễn Du mà mấy bậc đàn anh hay ngồi buổi sáng, tới đây cũng là tới trường, và bọn nhóc chúng tôi bắt đầu xà vào khu ăn uống Bưu Điện trước khi vào cổng trường Lasan Taberd, số 53 Nguyễn Du, Saigon rất quen thuộc

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (Tết Tây - 2010)