Taberd.org
 Mục lục
Nổi niềm của chàng Mập
Nguyễn Thái Sơn

Tôi sinh ra đời cũng giống như bao các em bé khác, xinh xắn và bụ bẫm (theo lời của Mẹ tôi nói thế), tôi được Mẹ tôi thương yêu và chăm sóc thật chu đáo. Thế là ngày tháng cứ trôi qua êm đềm, cho đến khi khôn lớn lúc tôi học lớp Nhất ở trường Taberd, tôi mới bắt đầu lờ mờ cảm thấy cái thân hình bụ bẫm của mình nó khác với các bạn chung quanh, nhưng vì còn nhỏ nên tôi vì mải chơi đùa và cũng không để ý cho lắm.

Thế rồi thời gian thấm thoát trôi nhanh, tôi đã bước lên bậc Trung Học, mà thân hình của tôi hình như nó cũng lớn theo từng ấy năm, bây giờ tôi cũng đã lớn bộn rồi, sự suy nghĩ của tôi cũng bắt đầu hình thành, mỗi khi bạn bè trong lớp gọi tôi bằng đủ thứ danh từ như: Sơn Mập, Ù, Bé bự, Phì Lũ, Hột Mít, ... Ngày ấy mỗi lần đến giờ ra chơi, tụi tui hay chơi trò chia phe đánh nhau, đám bạn tôi luôn luôn chọn tôi vào phe của tụi nó, vì có tôi hay đúng hơn cái thân hình to béo của tôi, luôn luôn đem chiến thắng về cho tụi nó, nhưng khi chuyển sang cái trò chơi ù hay rượt bắt thì tụi nó lại đẩy tôi ra, vì chúng sợ tôi chạy không nổi và phe chúng bị thua cuộc, mà kể ra cũng đúng, tôi mà chạy một lúc thì mồ hôi cha mồ hôi mẹ đổ ra như mưa, chạy một hồi là tôi hết pin đành để cho tụi nó bắt.

Sau này lớn hơn một chút, tôi cũng thích chơi bóng rổ, cái trò này có vẻ hợp với tôi, vì chỉ chạy dẫn bóng và xô đẩy che chắn bóng rồi canh me thẩy vào rổ, anh em chơi bóng với tôi có vẻ né tôi trong những lúc tranh bóng, ai mà dại gì húc vào hay nhào vô cái cục thịt di động kia, có húc cũng không làm sao qua được thôi thì né cho chắc ăn, đó là cái chuyện chạy, còn chuyện có thẩy banh vô lưới hay không thì ... hên xui, bởi vì tôi cũng không cao lắm và thẩy banh vô rổ thì thuộc loại ngẫu hứng mà thôi. Chẳng qua chơi thể thao cho nó ốm bớt và gọn gàng hơn thôi, thế mà ...

Tôi ngó tới ngó lui trong các lớp cùng cấp với tôi, thì hình như chỉ có một mình tôi là có cái khổ người to béo, không có thằng thứ hai hay sao ấy, phải chi có thằng thứ hai như tôi thì đỡ quá, mà lạ lùng là càng lớn tôi lại càng mập, người tôi nung núc mỡ, nhất là cặp vú ở ngực, thỉnh thoảng có thằng trong lúc đùa giỡn nó bèn sờ ngực tôi hay vuốt ngực tôi, ngày đó tôi cũng không để ý vì tụi nó cũng hay nghịch thế với mình.

Rồi những kỷ niệm xưa đã lùi dần trong cái đám mây mù ngày ấy, sau bao thăng trầm của cuộc đời, tôi cũng đã trở thành một gã đàn ông trung niên, và đã gọi là tạm thành đạt trong xã hội nước Mỹ. Người tôi cũng trở lên gọn gàng hơn, và cái hình ảnh ngày xưa với cái lũ bạn cũng lờ mờ trong tôi.

Cho đến một ngày sau ba mươi mấy năm, bạn bè cũ của tôi tụ tập lại trên sân trường của trang Taberd.org, tụi nó đích thân gọi tôi là Sơn Mập y như ngày xưa, thế là những kỷ niệm ngày đó chợt vỡ òa. Vẫn những thằng nghịch ngợm mà nay còn nghịch hơn, tụi nó đặt cho tôi đủ thứ tên như: Sơn Ù, Sơn Su Mô, Sơn Mù U, ... và tôi cũng biết thêm được rằng, có những câu chuyện ngày xưa mà bây giờ mới kể, thì ra tụi nó hay sờ và bóp vú tôi, vì có thằng nhớ cái Ti của cô vú nuôi lúc nhỏ, mà lớn lên nó phải nhường lại cho thằng em còn nhỏ, còn lại thì do học trường toàn nam nên tụi nó mơ màng và muốn bóp thử xem có giống ... không.

Lại còn có một thằng hỏi tôi bộ ngày còn bé, mày được nuôi bằng sữa voi hay té vào cái nồi thuốc thần sao mà to thế, tôi chỉ còn biết cười. Gặp lại bạn xưa vẫn nhớ và vẫn đùa giỡn như ngày nào thật vui quá. Tôi chợt nghĩ với cái thân hình của tôi hóa ra lại hay hay, không thể lẫn vào đâu được, dù đã trải qua bao nhiêu năm tháng dài. Tụi nó còn nhớ thì tại sao tôi lại phải quên. Mập ơi ta cám ơn mi.

tự Sơn Mập
Nguyễn Thái Sơn - tự Sơn Mập - Cali (tháng 6 năm 2010)
tự Sơn Mập