Taberd.org
 Mục lục
Trường Xưa Yêu Dấu (6)
Vũ Văn Chính

(Để nhớ về một thời là học sinh Lasan Taberd)

Học sinh Taberd đã có một thời được gọi là công tử Bột con nhà giàu, lúc còn Tiểu Học thì có khi đi xe đưa rước của trường, có khi xe nhà đưa đón, đi đến nơi về đến chốn. Có khi lại thấy thỉnh thoảng có chiếc xe Jeep, ghế bọc khăn trắng tinh, ngay chỗ càng xe có một hai ngôi sao được gắn hai bên phía trước, đỗ xịch trước cổng rồi có một chú nhóc ung dung bước xuống nhìn cũng oai ra phết, mà có lần tôi thấy thằng Bùi Đình Can chứ còn ai nữa, bố nó làm ở Nha Động Viên trên đường Gia Long gần trường, chắc bố nó đi làm rồi tiện đường chở nó đi học luôn. Còn các loại xe hơi thì thôi khỏi nói, đủ loại nườm nượp đưa đón các chú nhóc đi và về.

Rồi về sau lên lớp lớn hơn, vả lại đi xe nhà không được tự do cho lắm, mà thưở ấy học trong trường thường là hai anh em ruột, mà gia đình cho học chung trường để dễ đưa đón. Mà mấy ông học lớp lớn rồi, mấy ổng đâu có chịu cái cảnh gò bó đó, mấy ổng khoái vi vu cho nó thoải mái.

Mà thời đó, Sài gòn đang có phong trào nhập cảng các xe gắn máy đủ kiểu đủ loại do Nhật sản xuất như: Honda, Yamaha, Suzuki ... trên Radio ngày nào cũng phát thanh quảng cáo, ra rả và ì xèo, mà nổi nhất là hãng Suzuki với lối quảng cáo mà đến bây giờ tôi còn nhớ như sau: "An toàn trên xa lộ, thanh lịch trong thành phố, tiện lợi khi vào ngõ hẻm ... Đó là chiếc xe Suzukiiiiiiiii", kèm theo tiếng pô xe rú ầm ĩ phóng một cái vèo vô hẻm nghe ngọt xớt.

Thế là cái vỉa hè nằm hai bên trước cổng trường từ nay đầy ắp xe máy, đủ loại xe như Honda 65, 66 mà sau này thời thượng nhất là xe Honda 67, chạy nhanh như gió, xe Cady nhỏ nhắn, xe Honda Dame đỏ của quân đội, rồi thêm màu xanh lá chuối, xe Suzuki đàn ông, xe Yamaha, xe Honda PC có hai màu, một loại màu xanh dương, một loại màu xanh đọt chuối ...

Nói đến chiếc Honda PC thì tôi lại thấy ngán ngẩm, mặc dù nó nhẹ và dễ chạy, nhớ đến những kỷ niệm mà anh em tôi đã gặp khi chạy nó, chiếc PC ngày trước thắng bằng tay, nên chạy một thời gian thì thắng không ăn, tôi còn nhớ anh em tôi cũng chụp ếch mấy lần cũng vì cái thắng này, nhất là những lúc trời mưa đường trơn trợt, cứ mỗi lần chạy đến ngã ba hay ngã tư có đèn đỏ thì hồi hộp vô cùng, nếu từ xa thấy đèn đỏ thì lo thắng trước, rồi thò hai chân xuống đường lết từ từ tới ngã tư thì dừng là vừa, có khi cả hai anh em cùng thò chân một lúc, đi xe này một thời gian chắc hai anh em tôi phải thay Sandal lia lịa, còn đang chạy tới mà đèn đỏ bật lên, thì chỉ có nước quẹo phải là khỏi bị phạt, vì ông Cảnh sát công lộ đang đứng đàng trước làm sao dám đi tới. Mà phải công nhận ông anh tôi tay lái rất khéo và phản xạ rất nhanh nhạy, và lối ứng xử khi gặp tình huống phải quẹo bất thình lình là tuyệt vời, chỉ có nhóc tôi ngồi đằng sau là xanh mặt và hồi hộp. Tội nghiệp thằng nhỏ.

Vào năm 69-70 tôi học lớp 6-9, lúc đó chiếc PC mới ra lò, thế là hai anh em tôi cùng chở nhau đi học, khi chạy đến ngã sáu Hiền Vương thì có một chiếc Honda 67 từ hướng Trần Quốc Toản (Đường 3-2 bây giờ), thình lình quẹo sang đường Lê Văn Duyệt (CM T8 bây giờ), rồi móc vào chiếc PC làm hai anh em té lăn đùng trên đường, đầu gối phải của tôi đập mạnh trên đường và bị bong gân, báo hại tôi bị ông bác là BS của Tổng Y Viện Cộng Hòa, đè ra chích thuốc hàng ngày đau thấu trời xanh, và lết cái chân bó bột đi học cả tháng trời mới khỏi.

Sau cái vụ té xe này, ông anh tôi nằng nặc đòi đổi sang chiếc Yamaha 100, vừa chạy lẹ mà lại thắng chân mới đã chứ. Có xe mới, có lần hai anh em dám cả gan buổi trưa trên đường đi học về, nổi hứng ổng ghé khu Chùa Xá Lợi bên cạnh trường Gia Long, để ăn chè đậu đỏ đậu xanh và gỏi khô bò hay gỏi cuốn. Ngày đó khu này bán mấy món trên ngon có tiếng luôn, nhưng kẹt là vào ăn thì chung quanh toàn mấy em Gia Long, lớn nhỏ có đủ mặt hết, đứng ngồi ăn uống đông nghẹt, mà nhè có hai trự con trai ngồi ăn chung đúng là xâm mình, thế là hai anh em bị bao vây bởi những con mắt mang hình viên đạn kia, mà hình như hồi đó trường công Gia Long đâu có ưa gì trường tư Taberd, mà dân Taberd lại mang cái mác công tử bột đầy yếu ớt, và hay bị bịnh sổ mũi nhức đầu mỗi khi ra mưa ra nắng. (Nghe dư luận đồn như vậy).

Chắc tại ông anh tôi năm này đã học lớp 11 rồi, đang tuổi dậy thì nữa nên mới dám chơi nổi, thế là hai anh em mau chóng ăn lẹ, chưa đã tôi còn chơi luôn mấy cái gỏi cuốn nữa rồi rút êm, trước các cặp mắt soi mói của mấy em, vì sao lại có hai tên này dám ngồi đây ăn hàng?. Và cũng chỉ có một lần duy nhất ấy mà thôi, không có lần thứ hai nào nữa về sau này ổng ghé nơi đây.

Về sau này tôi cũng có dịp trở lại đây, cảnh cũ thì vẫn thế, nhưng những tà áo dài lung linh như bầy bướm trắng ngày xưa, đã không còn nữa. Thật đáng tiếc cho một thời hoa mộng quá đẹp.

"... Hỡi người tình Gia Long, hỡi người trong cuộc sống, con đường này xin dâng cho người bình thường.. Hỡi người tình xa xăm, có buồn ra mà ngắm, con đường thảnh thơi nằm, nghe chuyện tình quanh năm."

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (tháng 6 năm 2010)