Taberd.org
 Mục lục
Nhất Quỷ, Nhì Ma, Thứ ba Học Trò (4)
Vũ Văn Chính

Năm lớp 8-3 tụi tôi học giờ Hội Họa với Thầy Lê Minh Ngữ, một người rất có tài về Hội Họa, và cũng có nhiều đệ tử do thầy đào tạo đoạt những giải thưởng Quốc Tế. Thầy cũng hiền chứ không dữ dằn lắm, nhưng thầy cũng có ngón đòn dành cho những tên nào làm biếng và phá phách trong giờ vẽ của thầy, đó là món bấm tai nổi tiếng mà hầu như ai cũng biết, và ít nhiều gì cũng có đôi lần bị nếm qua, phải biết là nhớ đời luôn, cả cái tai nó buốt tê tái, nguyên cái vành tai nó đỏ ửng lên rát ơi là rát, đôi khi còn bị sưng vù lên một cục, ai cũng thấy rét mỗi khi bị Thầy thưởng cho món bấm tai.

Và Thầy Ngữ đối với tôi cũng có một kỷ niệm khó quên, số là trong một lần vào giờ vẽ cuối lúc sắp sửa ra về, do giờ vẽ cuối nên trong lớp lúc ấy rất ồn, Thầy đã bực mình lên tiếng nhắc nhở rồi lớp có im lặng được đâu, lại thêm cái xóm nhà lá ở cuối dãy C tụi tôi phá phách nữa. Hồi đó đất nước đang bị chiến tranh dữ dội, nên trên TV hay có những bài hát khích lệ tinh thần các chiến sĩ đang chiến đấu ngoài chiến trường, trong đó có bài Hội Nghị Diên Hồng.

Trong lúc ngồi chờ sắp sửa đến giờ ra về, xóm nhà lá tụi tôi gồm các tên Nguyễn Duy Hải, Nguyễn Kiến Hoàng Hùng, Phạm Hoàng Phát, Nguyễn Đình Đạt và tôi bày trò văn nghệ văn gừng, hát bài Hội Nghị Diên Hồng, tôi đươc phân công gõ trống miệng, thằng Hùng thì hát, còn lại là phụ họa, thế là bắt đầu thằng Hùng xướng lên:

"Toàn Dân Nghe chăng, tùng tùng tùng tùng tùng (tôi gõ trống miệng theo)
Sơn Hà Nguy Biến, tùng tùng tùng tùng tùng
Hận thù đằng đằng, nên Hòa hay Chiến",

Đến đây tự nhiên cả xóm nhà lá hứng khời đồng loạt la lên; "Quyết chiến, Quyết chiến", mà quên đi Thầy Ngữ nãy giờ đang để ý đến cái xóm nhà lá tụi tôi, vừa lúc đó chuông reng báo giờ tan học, bà con bắt đầu thu dọn cặp vở thì Thầy Ngữ mới lên tiếng:

- Mấy ông tướng Hải, Chính, Hùng, Phát, Đạt đọc kinh xong ở lại theo tôi lên văn phòng Giám Học, chịu mấy ông luôn.

Thế là cái tinh thần yêu nước của tụi tôi xìu như cái bánh tráng bị nhúng nước, nghe lên phòng Frère Martial Lê Văn Trí là đã thấy mặt mày xanh lè rồi, và kết quả sau đó là cả bọn được nhận chỉ thị như sau:

- Ngày mai về kêu ông già của các cậu lên đây gặp tôi gấp, để nói chuyện hạnh kiểm của các cậu, còn không có là au revoir khỏi trường đó nghe.

Và đó cũng là một kỷ niệm đáng yêu của một thời áo trắng sân trường.

Vũ Văn Chính - Sài Gòn (Xuân Canh Dần 2010)