Taberd.org
 Mục lục
Những người đi qua đời tôi
Nguyễn Ngô Hùng

Thời gian qua đi tựa như giòng nước trôi, trôi mãi. Tôi, một học sinh của Lasan Taberd ngày nào giờ đây tóc cũng đã điểm màu cùng năm tháng. Trường xưa vẫn còn đó, kỷ niệm năm nào vẫn còn đây, trong những năm dài xa quê hương, xa trường cũ, xa những hình ảnh mà tôi không thể nào quên được. Đó là hình ảnh của các Sư Huynh, các Thầy và các Cô dưới mái trường xưa.

Giờ đây, ngồi nhìn lại hình ảnh của các Thầy Cô qua trang web Taberd.org. Ảnh của Frère Marcien Thiện, của Cô Nguyễn Thị Kim Thạch ngày nay và các khuôn mặt xưa kia của Thầy Võ Văn Mậu hay cô Trần Thị Lệ Oanh đã đưa tôi về dĩ vãng của bốn thập niên trước, về với khung trời cũ của tuổi học trò áo trắng quần xanh. Tuổi mang nhiều kỷ niệm, với bạn bè, với trường lớp và nhất là với Thầy Cô.

Những lời nói, những cái nhìn trìu mến của các Thầy Cô và các Frère đối với lũ học trò nhỏ ngày xưa vẫn còn in đậm trong tâm tưởng của tôi. Tôi vẫn nhớ về những mẫu chuyện nhỏ mà Thầy Mậu đã kể lại cho chúng tôi trong lớp học về đời của Thầy. Tôi vẫn hình dung lại được nụ cười và lời nói của Cô Oanh, ánh mắt nghiêm nghị của Frère Marcien và những bài giảng của Cô Thạch.

Năm tháng trôi nhanh, tất cả chỉ còn là kỷ niệm nhưng đó lại là những kỷ vật vô giá mà tôi đã và sẽ mang theo trong suốt cuộc hành trình sau này. Cho tôi được nói lên lời biết ơn chân thành của một đứa học trò đã không quên sự dạy dỗ của các Thầy Cô, các Frère của Taberd, những người đã đi qua đời tôi.

Mong muốn rất đơn giản của tôi là được gặp lại những Thầy Cô như một đứa học trò của bốn thập niên trước đến ngày tựu trường. Dẫu biết rằng có những người đã ra đi về phương trời vĩnh viễn, ngày mà tôi gặp lại những Thầy Cô còn lại có lẽ ngày ấy sẽ tựa như là ngày sinh nhật thứ hai của tôi.

Xin kính tặng các Frère, các Thầy Cô của Taberd, tôi cũng không quên những vị đã ra đi và tôi xin dành một câu kinh cầu nguyện cho cô Trần Thị Lệ Oanh.

Kính các Thầy Cô

Nguyễn Ngô Hùng - Paris (tháng 7 năm 2010)