Taberd.org
 Mục lục
Nhớ Thầy Cô ở Taberd (1)
Võ Long Hải

Tôi học ở Taberd từ lớp 11ème đến lớp 11, trong đó có 2 năm 11ème. Trong chừng ấy năm tôi được học với rất nhiều Thầy Cô và cũng có nhiều kỷ niệm khó quên với một số vị.

64-duong_van_hoaiNhớ người Thầy đầu tiên là Thầy Dương Văn Hoài lớp 11ème 5 năm 63-64, năm đầu tiên tôi vô trường Taberd. Thầy rất dữ đòn và có tuyệt chiêu là khẻ vô kẽ tai, Cây roi mây của Thầy nhỏ xíu, dẻo như cần câu và dài độ 6, 7 tấc. Khi khảo bài Thầy dùng roi trỏ vô người và kêu đọc, đọc bài không thuộc, Thầy khẻ nhịp cây roi vào kẽ tai. Thầy nhịp rất khéo vừa đủ công lực để không bị bầm dập nhưng đủ để nghe tiếng roi "chóc chóc" ở tai, đủ để bị ù tai, đau và ửng đỏ cả giờ. Đi lên đi xuống các dãy bàn Thầy vừa cầm roi vừa cầm sách. Dù đang cầm sách đọc đều đều cho học trò chép bài, cây roi bên tay kia vẫn được Thầy sử dụng nhuần nhuyễn như vũ khí của các cao thủ võ lâm. Thầy còn một tuyệt chiêu khác là ném phấn. Khi đang trên bục giảng thấy tên nào xao lãng hay nói chuyện Thầy bẻ viên phấn ném ngay vào đương sự và viên phấn không khi nào đi lạc mục tiêu. Người bị ném phải viên phấn đem lên cho Thầy và được thưởng vô kẽ tai một nhịp roi đáng nhớ. Tôi nhớ có một hôm tuyệt chiêu ném ám khí của Thầy đã hại Thầy một phen lên ruột. Hôm đó Thầy đang giảng bài trên bảng đen bất chợt nhìn xuống thấy một bạn đang nói chuyện (hình như bạn đó tên Sinh nếu tôi nhớ đúng) sẵn cây thước gỗ ngắn cầm trên tay Thầy cho nó phi thẳng xuống lớp. Bạn tôi bị trúng "phi tiêu" của Thầy vô đỉnh đầu, cũng phải đem lên cho Thầy và lãnh roi rồi về chỗ ngồi, độ 1, 2 phút thì bạn khác phát hiện đầu bạn Sinh có máu nên la lên :

- Thưa Thầy, bạn Sinh chảy máu.

Thầy hốt hoảng thực sự :

- Em nào có dầu ... Em nào có dầu ?

Rồi Thầy lấy vội chai dầu của một bạn đưa cho thoa lên đầu của bạn Sinh và hỏi liên tục :

- Em có sao không ? Đau nhiều không ? Còn đau không ? Sao nãy giờ không nói để máu dính vô áo dơ rồi... ?

Từ đó về sau Thầy không ném "phi tiêu thước" nữa mà chỉ ném "ám khí phấn" thôi. Năm đó tôi bị bệnh nên đi học bữa đực bữa cái. Ba má tôi cho tôi nghỉ ở nhà những tháng cuối năm chấp nhận cho tôi double.

73-hoang_te_nhanNăm 64-65, tôi học lại 11ème, vô lớp 11ème 6 của Thầy Hoàng Tế Nhân. Thầy người bắc, ốm nhom, mặt khắc khổ nhưng rất hiền, suốt năm học, tôi nhớ hình như Thầy không đánh một người nào hết.

Hình ảnh còn đọng lại trong ký ức của tôi về Thầy chỉ là Thầy có chiếc điếu cày để ngăn dưới cùng trong cái tủ đựng phấn và dụng cụ nằm ở cuối bục giảng. Đến giờ ra chơi thay vì ùa ra khỏi lớp như các bạn thì tôi luôn nán lại, thích nhìn Thầy "kéo" một hơi thuốc lào rồi phà ra như khói xe lửa.

64-evelyneNgược với Thầy Nhân, tôi lại nhớ rất rỏ và kinh hoàng với Cô giáo dạy Pháp văn người Pháp là Cô Évelyne. Cô mập mập, thấp người, đầu tóc lúc nào cũng thấy như bù xù. Cô là người khó khăn, quanh năm không thấy nụ cười, dữ đòn, đánh học trò rất ác vì bao giờ cũng bị ít nhất là 3 cây có khi 5 cây. Cô đánh bằng thước gỗ, không phải loại thước gỗ học sinh mà là thước gỗ của thầy cô. Cây thước mà Thầy Hoài dùng làm "phi tiêu". cây thước đó ngang độ 2 phân dày 1/2 phân và dài chừng 2, 5 tấc. Đặc biệt là Cô Évelyne đánh khá mạnh, 3 phát lên mu bàn tay và không cho rụt tay lại, nếu chẳng may vì đau quá mà rụt tay lại thì Cô sẽ nắm các đầu ngón tay và khẻ 5 phát (cho bỏ tật Cô đánh mà dám rụt tay lại). Muốn khỏi bị đòn thì phải nộp lại một "Bon point" mà đâu phải dễ có "Bon point". Chỉ khi nào được gọi tên lên trả bài mới có cơ hội. Thuộc bài như cháo cũng chỉ có 2 "Bon point" mà thôi, nhưng thông thường trả bài xong về đến chỗ nếu không khéo chỉ còn có một. Cô Évelyne có phương pháp kiểm soát học trò không cho nói chuyện trong lớp rất độc. Vô lớp Cô thấy ai nói chuyện hay xoay qua xoay lại thì Cô chỉ mặt hoặc gọi tên, người đó phải lên trên bàn Cô đứng nhìn xuống và bắt người khác, mà Cô buộc lúc nào cũng phải có 3 tên lên trên. Khi nào bắt được tên thứ tư thì tên thứ nhất đưa tay Cô đập 3 cây rồi về chỗ không thì nộp lại 1 "Bon point". Thói thường khi thuộc bài được hai "Bon point" thì trong lòng rất vui về đến chỗ thế nào cũng khoe thằng bên cạnh, chí ít cũng cười hí hửng... chỉ chờ có vậy, mấy ông tướng đứng trên kia xuống vừa cười (rất ư là đểu cáng) vừa chỉ ngay mặt. Khỏi cãi, vì Cô không chấp nhận cãi, hễ bị bắt là dính không lôi thôi gì hết, cầm chắc mất toi một cái "Bon point".

Những năm đầu tiên đi học, tôi còn lạ lẫm với trường nên không biết Préfet là Frère nào ? Hiệu trưởng là Frère nào ? Đi học còn mang bánh và bình nước từ nhà theo, không dám đi mua đồ ăn. Ra chơi tôi cũng chỉ quanh quẩn gần lớp hay gần chỗ xếp hàng. Ra về phải đợi má tôi vô đến sân trường đón mới dám chạy ra. Nhìn lại mình bây giờ rồi nhớ lại ngày xưa, tôi tự hỏi sao hồi nhỏ mình lại có thể ngoan đến như vậy ?

Võ Long Hải - Houston (tháng 7 năm 2010)